Em yêu Anh - Truyện tình yêu học trò

Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2014
Cô ấy  vẫn đang nằm trên giường bệnh ôm lấy tấm hình hai đứa chụp chung rồi khóc nức nở, cô ấy nâng niu tấm ảnh cùng một hộp quà khá lớn rồi hít hơi thở dài, nó nhắm nghiền mắt lại nhớ về quá khứ......
 Lần đầu chúng tôi gặp mặt
cô ấy đã nhớ lại quãng thời gian cô ấy và anh quen nhau.Thời gian đó vui lắm nhé! .Cái ngày đầu tiên khi nó bắt gặp được anh từ trong nhà và bước ra, nó đã nhìn anh rất giống một người cái người mà nó rất ghét, ng mà đứa bạn nó yêu thầm! Lúc đó bao nhiêu tội trạng nào là "kiêu kì", "xấu như con gấu", "đồ ích kỉ"... nó tập trung đổ lên người anh. Nó phóng xe qua thật nhanh nhưng cũng kịp tặng cho anh một cái lườm đến cháy mặt! Về tới nhà nó hớn hở kể cho cô bạn mình nghe chuyện đó nhưng...... hỡi ôi! Cái người đó đã đi làm từ lâu rồi, người mà nó nhìn thấy là em họ của hắn thôi! Hix, nó làu bàu:" Bộ hết cái để giống rồi hay sao lại thích giống cái khuôn mặt trời đánh đó chớ? rõ tức..." rồi nó khựng lại vì cái mặt nó bỗng nhiên đỏ bừng lên, nghĩ lại nó ngại vì hành động của mình nhưng rồi nó tự chấn an mình với suy nghĩ "chắc hắn không để ý đâu". Và từ lúc đó nó đặt cho anh cái biệt danh:" Người nhầm"

Trong ngày lễ chủ nhật như thường lệ, nó đi lễ xúng xính trong bộ áo dài thướt tha cùng lũ bạn. Vừa ngồi xuống ghế thì hỡi ôi nó giật mình ngã ngửa khi nhìn thấy "người nhầm" đi vào ngồi ngay cạnh nó với một chị rất xinh ngồi kế bên, nó nghĩ:" chắc là người yêu của người nhầm". Kèm theo đó là khuôn mặt đỏ bầng ,nó lén nhìn nhanh rồi quay đi luôn miệng không quên lảm nhảm :"oan gia ngõ hẹp mà". Suốt buổi lễ nó chả tập trung nghe cha nói những gì mà chỉ ngồi ngây ra mong sao thời gian trôi thật nhanh để lễ xong nó còn về, trông mặt nó lúc đó tức cười đến nỗi ai đang buồn cũng phải phá lên cười mất! Thời gian hôm nay với nó sao trôi nặng nề thế, nó hết trách thời gian trôi chậm thì lại quay sang trách cái người nhầm kia chọn chỗ nào k chọn lại chọn đứng chỗ nó chứ, bộ chỗ này phong thủy tốt lắm à?????? Cuối cùng thì thánh lễ cũng kết thúc, nó thở phào rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà để thoát khỏi sự ngại ngùng mà bỏ mặc bọn bạn còn í ới phía sau.
Hôm ấy là ngày lớp giáo lý của nó tổ chức một bữa tiệc chia tay nho nhỏ dành cho đứa bạn thân của nó. Nó sắp phải chia xa đứa bạn mà nó yêu quý nhất, nó khóc, khóc nhiều đến nỗi chả thèm để ý anh đang đứng đằng sau nó từ lúc nào. Bỗng nhiên nó giật mình khi bàn tay của một ai đó vỗ nhẹ lên vai với giọng nói khá ấm:
_Sao vậy cô bé?
Nó quay lại nhìn anh, không còn cái ánh mắt tinh nghịch cũng chẳng còn cái giọng chanh chua ngày thường nữa, Ngược lại nó nhìn anh với ánh mắt còn ngấn lệ ẩn chứa một nỗi buồn xa xăm, nó nhu mì:
_ Cảm ơn anh, em không sao!
Nói rồi nó đứng dậy, tay cầm hộp quà chạy ra chỗ nhỏ bạn. Nó không còn tâm trí để thắc mắc là tại sao anh lại có mặt ở đây nữa, trước mắt nó bây giờ là sự tiếc nuối, là sự lưu luyến những phút giây cuối cùng bên nhỏ bạn.
Đến cuối bữa tiệc cô giáo gọi tụi nó lại chụp ảnh kỉ niệm, đến lúc này nó mới kịp nhận ra sự có mặt của a trong bữa tiệc. Trông anh lạ, nổi bật với cách ăn mặc khá cổ điển nhưng không mất đi sự sang trọng, tự nhiên nó nhìn anh với ánh mắt hiền hiền rồi cười nhẹ. sau khi chụp ảnh tập thể, nó chạy lại phía anh nghẹn ngào không nói lên lời:
_ A.....a.....nh...hức....c...hụp...chụp...hức...cho....e...e....em m...ấy ....t...ấ...m....hức......
Anh cười nhẹ đồng ý nhưng vẫn không quên trả lời bằng câu hỏi hóm hỉnh:
_ Anh đã chỉ chỉ chụp được khi thấy người trong ảnh của anh cười thôi
Anh ngừng lại đưa cho tôi xem mấy hình ảnh a chụp còn lưu trong máy lại cười (người đâu mà vô duyên người ta khóc mà mình lại cứ cười cợt! ghét!
-nó nghĩ):
_ Đó em thấy có ai khóc nhè như em không? Em còn khóc là anh chịu, không chụp nổi đâu.
Nó thoáng nghĩ, rồi như một phản xạ tự nhiên, nó kéo tay a lại rồi nhanh tay lau nước mắt:
_ Em không sao, a chụp cho em với, em không khóc nữa!
_ Có thế chứ! ( lại cười )
Anh bắt tay vào công việc, chụp cho mấy đứa nó mấy phô liên tiếp, trong tấm ảnh nào nó cững tươi nhất mới lạ chứ ( chắc "giòn cười tươi khóc" như các cụ ta vẫn hay nói). Anh có vẻ thích chí khi chỉ cho tôi xem mấy tấm hình đó, a cười với vẻ như vừa trúng độc đắc ý ( người đâu mà khỏe cười thế không biết)
Tiệc tan, mọi người thu dọn rồi chuẩn bị ra về, anh kéo tay nó ra ngoài và:
_Cho anh xin số điện thoại để khi nào rửa ảnh xong a gọi cho em ra lấy nhé!
Nó chần chừ một lúc ( nó ghét nhất là cho con trai số điện thoại của nó) nhưng rồi nó cũng vui vẻ đọc cho anh:
_ Cô bé đừng khóc nữa nhé, trông xấu lắm! :((
Nó không đáp chỉ cười nhẹ rồi khoác tay đứa bạn thân thủ thỉ vài lời... Trời xẩm tối, gió nhè nhẹ thoảng qua, vài đám mây vắt ngang trên nền trời xám, Trăng bắt đầu lan tỏa...............

Sáng sớm, nó vừa thức giấc thì có tin nhắn tới_là tin nhắn của anh:
_Chào em, anh tên là Hải người chụp ảnh cho bọn em tối hôm qua! em tên gì vậy?
Nó hống hách:
_ Biết tên tôi làm chi?
_Anh chỉ muốn biết tên cho dễ xưng hô thôi,nếu em cảm thấy không thoải mái thì thôi vậy! _Anh nhún nhường tả lời
_À không có truyện gì, còn tôi tên Phương! đấy xong rồi đó
_Anh lớn có tuổi hơn em không mà sao em xưng hô khó nghe như vậy? em nói như vậy là vô lễ lắm em có  biết điều đó không?
Cái gì cơ? lần đầu tiên trong đời nó bị người khác nói là xưng hô khó nghe lại còn vô lễ nữa chứ! trời đất tưởng như tính tiểu thư hống hách của nó lại lên cơn mất thôi! Nhưng không, lần này hoàn toàn ngược lại, nó quay ngoắt một trăm tám mươi độ luôn:
_ Dạ em xin lỗi! ( chắc trời sắp mưa quá!!!!!)
_ Uk, như vậy có phải dễ nghe hơn không?
Rồi cứ như thế một thời gian dài, nó và anh nói chuyện rất vui vẻ, ngày nào anh và nó cũng nói chuyện, khi nó chán nó thường bắt anh kể chuyện cười, bắt anh nghe những câu chuyện nhảm nhí của nó. Rồi bỗng nhiên một thời gian( khoảng 1 tuần) anh không gọi điện cũng chẳng có lấy 1 lần nhắn tin cho nó. Nó thấp thỏm lo lắng, nó sợ, sợ a lại bỏ nó như nhỏ bạn thân, lần đầu tiên nó có cảm giác trống trải, thiếu vắng điều gì đó, nó thấy cuộc sống tẻ nhạt khi không đượcnói chuyên với a. Mấy lần nó cầm điện thoại nhắn tin cho anh nhưng nó lại ngại, sợ làm phiền, sợ "ny" của a ( nó tự bịa ra đấy) hiểu nhầm. " cái "người nhầm" này định bỏ bom mình hay sao ấy"_ nó thầm nghĩ. Rồi nó hậm hực cầm điện thoại xóa đi số điện thoại của anh (mà thực ra nó thuộc làu làu số đó rùi)
_em đang làm gì vây?
Nó tủm tỉm cười nhưng vẫn lên giọng hạnh họe trả lời với giọng lạnh tanh:
_ xin lỗi, cho hỏi ai vây? tôi có quen bạn sao??
_Trời đất! anh Hải đây, em không lưu số của anh à?
_Ủa, Zậy hả? em thấy a không nói chuyện nữa thì em xóa số đi thôi, điều dĩ nhiên mà! >< (kiêu kì ghớm)
_Em khó tính hơn anh tưởng đó!
Ôi trời! từ khi quen anh nó " được" nghe khá nhiều những nhận xét thẳng thừng ( Gặp cao thủ rùi đây) . Nhưng mà càng như vậy nó càng thấy thú vị vì ít nhất đó là những lời nói thật mà từ trước tới giờ không ai nói với nó (chắc tại nó zữ quá! )
_Anh quá khen! (?????????)
_ em ra lấy ảnh nhé! anh rửa ảnh xong rồi!
_ôi thật ạ! nhưng mà em không biết nhà a ><
_uk, thôi được rồi, em ra nhà thờ đi, a đợi em ở đó nhé! đừng nói với anh là em không biết nhà thờ đấy nhé!_ Anh hóm hỉnh
_ Em đâu có ngốc nghếc đâu!

Thời gian trôi nhanh thật, nó quen anh đã hơn một năm mà chẳng biết từ lúc nào cả anh và nó đều chiếm gọn trái tim người kia, chỉ có điều chưa ai dám nói ra mà thôi. Thế rồi một ngày đẹp trời, anh hẹn nó ra nhà thờ, bên chân tượng chúa anh ngỏ lời:
_ Phương à! em làm người yêu anh nhé!
Nó không đáp nhưng mặt nó đỏ gay, cúi gằm xuống đất ngượng ngừng. Anh lấy tay đỡ nhẹ lấy khuôn mặt bầu bĩnh tinh nghịch rồi bất giác hôn nhẹ lên bờ môi căng mọng của nó. Chẳng hiểu sao nó cứ đứng như trời trồng dưới ánh trăng vàng( lãng mạn!!) cái miệng lém lỉnh của nó hình như hôm nay không được nạp điện nên không nói được câu nào. Nó vụt quay mặt đi và chạy thẳng về nhà (gì vậy trời???!!! ><). Tim nó đập mạnh thổn thức rồi nó cầ điện thoại lên nhắn cho anh vỏn vẹn có 3 từ:
_ em nghĩ đã! (?????? cái gì vậy nè! mình đọc nhầm chăng??)
Rồi chẳng cần nó nói lời đồng ý, hai người đã quan tâm tới nhau như những cặp đôi thật sự vậy. Đã có lúc nó tưởng tượng đến hạnh phúc của mình với "người nhầm" đó_ một gia đình nho nhỏ nhưng tràn đầy tiếng cười và hạnh phúc.......
. Giông tốTrong đầu nó luôn hiện lên niềm vui và ước mong có một gia đình hạnh phúc dù nó chỉ có thể hưởng hạnh phúc đó trong thời gian ngắn ngủi. Nó biết nó chẳng có thể sống được bao lâu nữa vì nó mang trong mình căn bệnh ung thư ác tính_nó không thể chữa đươc. Ngày hôm ấy, nó đi tái khám, bác sĩ nói căn bệnh đó đã đến thời kì cuối, nó chỉ có thể sống trong vòng một tháng nữa mà thôi (hèn chi mấy tháng gần đây nó thấy khó chịu, đau đớn quá). Nó mệt mỏi cầm điện thoại gọi cho anh để tâm sự ! đầu dây bắt máy nhưng không có ai nói gì hết," chắc cái"người nhầm" này lại cắm tai nghe đi ngủ đây mà", nó định tắt máy thì bỗng nghe tiếng nói bên đầu dây bên kia:
_ Mẹ phản đối mày lấy nó, nó là tiểu thư lá ngọc cành vàng, mày lấy nó về để đem lên bàn thờ mà thờ hả?
_Nhưng con yêu cô ấy!
_Yêu , yêu có gặm ra mà ăn được không hả con? mẹ nói rồi đó, mày muốn đem nó về thì mày bước qua xác mẹ mày đã!

Nó vội vàng cúp máy, nó ngồi phục xuống khóc nức nở mà chẳng để ý tới ánh mắt mọi người đang đỏ dồn vào nó, nó nhìn lên ông trời than trách tại sao ông lại không công bằng với nó như vậy chứ? Nó đã làm gì sai mà ông lại nỡ trêu đùa với nó như vậy ????? (hình như ông có hơi quá đáng thật)
.......
Nó hẹn gặp ở nơi nó bắt đầu hẹn hò_ nơi mà nó có những kỉ niệm tuyệt vời nhất! (tất nhiên là nó đã dàn dựng xong xuôi hết cả rồi!) nó cố tỏ ra vui vẻ, điềm tĩnh:
_ anh trai ơi! nó vừa khoác tay một chàng thanh niên vừa niềm nở vẫy tay gọi Hải_ a lại đây! em giới thiệu nhé! đâ là anh Hải_bạn em, còn đây là a Quang_ người yêu em!
Hải sững người, nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ:
_ chúc mừng em đã tìm được người mình yêu!
Nói rồi Hải lấy cớ có việc bận rồi xin phép về trước! ANh hờn trách Phương tại sao lại đùa giỡn với tình cảm của anh, giận PHương vì đã gieo cho a niềm hi vọng rồi nhẫn tâm thổi tắt nó. Nhưng anh đâu biết Phương đau đớn biết nhường nào khi phải nói ra câu nói ấy chứ! Anh không hề biết sau khi anh rời khỏi Phương đã ngã khụy và phải nhập viện ngay sau đó!
Nó đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng nó lại một mình nhận lấy mà âm thầm chịu đựng. Thời gian nó còn sống chẳng được bao lâu nữa, dù đau đớn cùng mệt mỏi nhưng nó vẫn cố gắng làm cho xong món quà cuối cùng nó làm tặng anh_1000 con hạc giấy. Ngày nào nó cũng thức khuya để làm cho nhanh, nó sợ không kịp mất, nó đang phải chạy đua với thời gian, với nó bây giờ thời gian là điều quan trọng duy nhất, ngoài ra nó không nhĩ được nhiều hơn thế . Mẹ nó đau đớn, khóc lóc khi nhìn đứa con tội nghiệp của mình chưa kịp hưởng hết tuổi xuân đã vội vàng ra đi. Mẹ nó muốn giúp nhưng nó không chịu, nó bảo phải tự tay nó làm mới ý nghĩa. Cuối cùng nó cũng làm xong, nó cười giòn tan như trúng số đọc đắc vậy. Nó yếu dần càng ngày nó càng cảm thấy tử thần đang đến rất gần, nó chắp tay khẩn cầu thần dớt hãy cho nó thêm 1 chút thời gian, một chút, một chút nữa thôi, sắp xong rồi
Hôm nay nó cố gượng dậy ăn mặc thật đẹp, chải tóc, trang điểm thật xinh để đi gặp anh, vẫn nơi nhà thờ cũ, nó đưa mắt ngắm nhìn và nhớ lại những kỉ niệm đẹp của hai đứa.
Lại nói tới Hải kể từ khi bị Phương " khước từ" Hải lao đầu vào công việc và từ hôm ấy anh cũng không gặp nó nữa, anh hận nó cũng bởi vì anh quá yêu nó, nó làm anh bị tổn thương rất nặng. Có lẽ bây giớ trái tim ấy chẳng còn lành lặn để yêu thêm một ai nữa. Anh không nghĩ có ngày lại nhận được tin nhắn của nó nữa. Và rồi anh ngạc nhiên khi bỗng nhiên hôm nay anh nhận được tin nhắn từ nó với giọng điệu đầy van lơn:
_ Xin anh! anh hãy gặp em một lần nữa! em sẽ đợi anh đến khi được mới thôi, nơi mình vẫn hay hẹn hò anh nhé!
Hải phân vân không biết có nên đi hay không, a đấu tranh tư tưởng mãi có hay không nên đi? mình đâu có là gì của ng ta đi làm gì? nhưng nhỡ em ấy có chuyện gì thì sao? mọi câu hỏi cứ xoay vần quanh anh khiến anh khó xử. Đã đến giờ hẹn mà anh vẫn chưa thể  quyết định được hay sao liệu có nên đi hay không, nhưng cuối cùng con tim anh đã chiến thắng lí trí , anh quyết định đi gặp Phương vì dù sao tình cảm anh dành cho nó vẫn còn sâu đậm lắm.
Anh mở của bước vào thánh đường,một cô gái đang đứng đó đợi anh, không ai khác chính là Phương, trông cô tiều tụy đi nhiều, khuôn mặt hốc hác, .. nhưng vẫn không mất đi sự duyên dáng của mình. Nó quay lại mỉm cười rồi lảo đảo ngã khụy xuống, anh vội vàng chạy tới đỡ cô dậy, cô tựa vào bờ vai ấm áp ngày nào và đưa anh một hộp quà kèm theo một tấm bưu thiếp làm thủ công với những nét chữ nắn nót:
" Người nhầm" của em, lần đầu tiên em gặp anh em tưởng anh là một người khác và cũng từ đó biệt hiệu "người nhầm" em ưu ái dành tặng anh. A có biết em vui biết nhường nào khi nghe a đề nghị mình yêu nhau, lúc đó em không trả lời vì em sợ tình cảm của em chỉ là ngộ nhận, sợ rằng em sẽ làm anh bị tổn thương. Nhưng bây giờ em có thể khẳng định :" em yêu anh, yêu anh nhiều lắm"
1000 con hạc giấy này là một điều ước em tặng anh. a đừng có ngốc mà ước em sẽ luôn ở bên anh nhá! em không đồng ý đâu ! Anh hãy sống thật tốt ngay cả khi em không còn trên thế giới này nữa vì em vẫn luôn dõi theo a từng ngày! vì vậy anh đừng phụ lòng của em nha! Đồ ngốc!
Chúng ta đến được với nhau là định mệnh, chúng ta phải xa nhau là số mệnh, chúng ta không thể làm khác được nên đừng buồn anh nhé! "
Cô ấy đã mỉm cười một cách mãn nguyện khi trao cho anh một món quà, cô ấy nằm tựa vào vai anh, cô nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ mãi mãi vĩnh hằng nữa
Mọi người khi bước vào đều nghẹn ngào, đôi hàng mi ai cũng đã nhòe đi tự lúc nào. Còn  riêng với anh, anh thơm nhẹ lên trán cô ấy, lên đôi môi Phương rồi ngước lên nhìn thập giá với ánh mắt đầy xa xăm......
Chia sẻ bài viết ^^
Other post

All comments [ 0 ]


Your comments