truyện ma kinh dị hay nhất - Cuộc gặp sáng đầu năm

Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014
 Cuộc gặp sáng đầu năm
Sáng mùng một Tết, mọi vật chìm đắm trong sương đêm. giữa cái  khoảnh khắc tinh khôi của ngày đầu năm mới, sư Thiện Pháp muốn đứng một mình và nhắm mắt hít lấy cái mật ngọt  của cuộc sống thưởng thức cái  tinh túy của sương đêm.Và  Sư như nghe được tiếng trở mình của gió qua lá câyvới tiếng nỉ non của cụ già hát xẩm lẩn khuất ở ngoài gốc cây Gạo vọng lại lúc xa lúc gần.
Vào Ngày đầu năm mọi người  cũng mong khởi sự thật bình an. mọi việc đều hanh thông thuận lợi và  chẳng ai muốn rước điềm xui,. Nhưng đã là con người ở đời  gặp họa mới thấy cái may mắn ngắn chẳng tày gang. Nhưng mà ít người  nhận ra được điều đó và ai cũng dùng mọi cách để có  được niềm vui và để thỏa mãn cái nhu cầu của bản thân. điều Đó là điều mà Phật đã răn dạy từ lâu, trăn trở từ lâu.
Nén tiếng thở dà lại i,tôi  không muốn phá vỡ cái cảm giác nhẹ nhàngvà  thoải mái của ngày đầu năm,với  sư Thiện Pháp khua từng tiếng chổi thật nhẹ nhàng và gom từng chiếc lá về góc sân, châm một mồi lửa. Bập bùng cháy một hồi, đám lá chỉ còn lại dúm tro trên nền đất xám xịt, mọi thứ rốt cuộc cũng quay về cát bụi mà thôi.
truyện ma kinh dị
truyện ma kinh dị

Nhấm ngụm nước chè ngọt chát, sư gióng ba hồi chuông rồi tiến ra đại điện vãn cảnh chùa. Người đi chùa lễ Phật cũng chỉ lác đác, ai cũng rầm rì khấn vái, xì xụp cúi lạy, chắc chẳng có gì hơn ngoài việc cầu cho một năm mới thuận lợi, vạn sự như ý, gia cảnh toàn tài, sức khỏe đến nhanh. Trên đại điện ánh hào quang của Bổn sư thích ca sáng cả một vùng, một nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt người, thấy thật ấm, thật an nhiên.
Sư Thiện Pháp trông thấy một cô gái mặc bộ bà ba, cổ đeo chiếc dây chuyền có hình Quan Âm lấp lánh, nãy giờ đứng trước tượng Thích ca rất lâu, mắt không hề chớp, cũng chẳng quỳ lạy khấn vái như những Phật tử ở kia. Sư thấy lạ, giữa người thiếu nữ và Đức Phật có cuộc trò chuyện không lời nào chăng?
Bất chợt, cô gái đó chắp tay vái một lạy rồi tách khỏi đoàn người đi,Cô gái  tiến thẳng vào khu nhà vườn sau đại điện. Dặn dò các đệ tử một vài điều, sư Thiện Pháp quay ra sau phía sau và kiếm tìm cô gái.Nhà Sư lắng tai nghe một hồi và  nhận thấy có tiếng khóc ở phía gốc phía đằng trước ngay  giữa khung cảnh thanh vắng, có tiếng khóc nổi lên nghe ai oán hãi  hùng
- Người ta  đã nói dù có chuyện buồn đến mấy thì ngày đầu năm cũng nên nén giọt nước mắt. chắc Ắt hẳn thí chủ phải có chuyện gì đó  rất buồn
- Mô phật, thưa bạch thầy, con có gì mạo phạm đến nhà chùa mong bạch thầy rộng lượng xá cho! - cô gái nói đứt quãng, vẫn còn vẻ sợ sệt như thường.
Sư Thiện Pháp cười lớn, có cảm nhận như mái ngói rêu mốc trên chái bếp cũng rung theo tiếng cười của sư:
- Nhà Chùa luôn mở cửa từ bi với mọi chúng sanh, nếu thí chủ thấy khóc mà nhẹ lòng hơn, tĩnh tâm hơn thì không có lỗi gì.
- Bạch thầy không hỏi con tại sao lại ngồi khóc ở nơi này sao?
- Vạn vật đều có căn nguyên, nếu thí chủ muốn giãi bày, ắt hẳn thí chủ sẽ lên tiếng. Đâu cần bổn tọa mở lời!
Tiếng sư Thiện Pháp nhẹ nhàng, lúc trầm lúc bổng khiến cô gái vẫn còn chút e sợ.
Lau vội giọt nước mắt, cô cúi chào sư rồi quay lưng ra cổng, mới thoáng đó đã không thấy nữa.
Sư Thiện Pháp tắt đèn, ngẩng người nhìn theo rồi lắc đầu, dường như nữ thí chủ này có điều gì u uất đến cực đỉnh thì khóe mắt mới ánh lên cách nhìn như vậy. Phàm là cớ gì thì mang một nỗi tâm sự như vậy trong lòng cũng không hay.
Bất  giác sư cảm thấy lạnh run người vào ngày đầu năm đâu có những đợt gió mùa như vậy. Một cái cảm giác lạ lùng xâm chiếm tâm trí của sư.Su Thiện Pháp mơ hồ lúc sư  ở gần cô gái cũngsư  cảm nhận được cái lạnh đến u uất này.



Chia sẻ bài viết ^^
Other post

All comments [ 1 ]


Your comments